Nhớ nhau nối lại câu thơ
Đan cong thành võng đợi chờ ru em.
Mượn thu chút ngọn gió mềm,
Mượn chim thay giọng dịu êm lời này,
Mượn hương hoa cỏ đâu đây,
Mượn trăng làm gối mượn mây chỗ nằm.
Ru người cùng với xa xăm,
Bãi dâu xanh lá con tằm nhả tơ.
Tin yêu giòng chảy bơ vơ,
Suối khe dù nhỏ có bờ suối khe.
Hoa xuân anh gởi sang hè,
Chờ thu anh đổi tiếng ve cuối mùa,
Cuối mùa còn lại tiếng mưa.
Bốn mùa ru- một người chưa thấy về.
Ru em biền biệt sơn khê,
Lời ru còn một lối về thinh không.
Sài Gòn 8.2012
Phan Thanh Cương K8
Một bài thơ rất hay, ước gì các anh chị cựu học sinh mình có một nhạc sĩ thì bài thơ Ru Em của PTC sẽ được phổ nhạc.
ThíchThích
Vugia writes:PTC ơi: Mượn tình ai dệt tiếng ru. Mượn hương gửi cả thiên thu cho người.
ThíchThích
Phan Thanh Cuong writes:Cảm ơn anh TN đã có ý này mà PTC chưa nghĩ ra.Cảm ơn anh Vu Gia có câu thơ bổ sung trên cả tuyệt vời. Nhưng PTC thẳng thắn hơn:"Lấy tình" ta dệt tiếng ru/Mượn hương gửi cả thiên thu cho người.Thân mến hai anh.
ThíchThích
Pingback: VÔ ĐỀ | Những Ngày Xưa Thân Ái