LÁ RƠI

 

Ừ nhỉ,
Em về nhặt thời gian!
Gom thành kỷ niệm, gói hành trang,
Đong đầy nổi nhớ buồn xa xứ,
Trói chặt tình em vốn bẽ bàng.
Em về bên ấy nhặt lá vàng,
Viết tình trên lá nhờ gió gửi,
Lãng đãng mây trời kết võng đưa,
Lạy trời đừng mưa!
Thôi dừng mưa!
Cho em mắt biếc dáng thu xưa,
Vẫn còn lộng lẫy trong đông giá,
Giữa bóng chiều tà vàng vọt trôi.
Ừ thôi,
Nuối tiếc chỉ thế thôi!
Tháng ngày tàn lụi vào dĩ vãng,
Chỉ còn lại em trong đơn côi,
Mơ ước cho châu về hợp phố,
Những ngày tháng cuối luôn có đôi.
Hạt bụi đừng làm cay mắt em,
Đếm bước chân đi trên cỏ mềm,
Ngước mắt nhìn lên cây trơ trọi,
Lác đác vài cành lá vàng rơi.
Thời gian ơi!
Thời gian ơi!
Lá vàng rơi, mùa sau lá mọc,
Cây trơ cành xanh lại vào xuân,
Kiếp làm người lắm nỗi gian truân.
Như lá rụng hoá thân vào cát bụi,
Lá lìa cành,
Từng chiếc gió cuốn bay !

Huỳnh Thị Thùy K10


Huỳnh Thị Thùy và chồng tại Cổ thành Nguyễn Tri Phương, Đà Nẵng xuân Giáp Ngọ

Và những anh chị CHS Đông Giang

2 comments on “LÁ RƠI

Bình luận về bài viết này